春 夜 宴 桃 李 園 序

夫 天 地 者, 萬 物 之 逆 旅;


光 陰 者, 百 代 之 過 客。


而 浮 生 若 夢,


爲 歡 幾 何 ?


古 人 秉 燭 夜 遊,


良 有 以 也。


況 陽 春 召 我 以 煙 景,

大 塊 假 我 以 文 章。

會 桃 李 之 芳 園,

序 天 倫 之 樂 事。

群 季 俊 秀, 皆 爲 惠 連。

吾 人 詠 歌, 獨 慚 康 樂。

幽 賞 未 已,

高 談 轉 清。

開 瓊 筵 以 坐 華,

飛 羽 觴 而 醉 月。

不 有 佳 作,

何 伸 雅 懷?

如 詩 不 成,

罰 依 金 谷 酒 數。

李白 Lý Bạch
Đoản văn Trung Quốc

Phiên âm:
Xuân dạ yến đào lý viên tự

Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.
Nhi phù sinh nhược mộng,
Vi hoan ki hà?
Cổ nhân bỉnh chúc dạ du,
Lương hữu dĩ dã.
Huống dương xuân triệu ngã dĩ yên cảnh,
Đại khối giả ngã dĩ văn chương.
Hội đào lý chi phương viên,
Tự thiên luân chi lạc sự.
Quần quý tuấn tú, giai vi Huệ Liên.
Ngô nhân vịnh ca, độc tàm Khang Lạc.
U thưởng vị dĩ,
Cao đàm chuyển thanh.
Khai quỳnh diên dĩ tọa hoa,
Phi vũ thương nhi túy nguyệt.
Bất hữu giai tác,
Hà thân nhã hoài?
Như thi bất thành,
Phạt y Kim Cốc tửu sổ.

Việt Dịch:
Đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý

Trời đất là quán trọ của muôn vật;
Thời gian là khách ghé của trăm đời.
Mà phù sinh như giấc mộng,
vui được là bao?
Người xưa cầm đuốc chơi đêm,
tin rằng có vậy.
Huống chi mùa xuân đem cảnh sương mù lôi cuốn ta,
Đất rộng dùng văn chương mời mọc ta.
Hợp mặt trong vườn thơm đào lý,
Bày cuộc vui của trời cao.
Các nàng đẹp đẽ, đều như Huệ Liên.
Chúng ta ca ngâm, thẹn cùng Khang Lạc.
Ngoạn cảnh chưa xong,
Quay sang đàm thanh.
Trải chiếu ngọc dưới hoa,

Vung chén say cùng nguyệt.
Không có văn hay,
Sao ra lòng nhã.
Như thơ không thành,
Phạt theo số rượu Kim Cốc.


Phổ Đồng


Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Tư, 23 tháng 1, 2008
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

VIDEO - PHIM

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.